Kinh nghiệm dục mật tông- cực thích thung lũng

Kinh nghiệm dục mật tông- cực thích thung lũng
Kinh-nghiem-duc-mat-tong-cuc-thich-thung-lung-6
 
"Người ta nên mê đắm thường xuyên thế nào trong dục để giúp đỡ và không cản trở quá trình thiền?"
 
Câu hỏi này nảy sinh vì chúng ta liên tục hiểu lầm. Hành động dục của bạn và dục mật tông về căn bản là khác nhau. Hành động dục của bạn là để làm nhẹ bớt; nó chỉ giống như hắt hơi mạnh ra. Năng lượng được tống ra và bạn được nhẹ gánh. Nó có tính phá huỷ, nó không sáng tạo. Nó là tốt - cách trị liệu. Nó giúp bạn được thảnh thơi, nhưng không gì nhiều hơn.
 
Hành động dục mật tông là đối lập, về căn bản là khác, đối lập đối xứng. Nó không làm giảm nhẹ, nó không tống năng lượng ra. Nó là để vẫn còn trong hành động mà không xuất tinh, không ném năng lượng ra; vẫn còn trong hành động được hội nhập - chỉ ở phần đầu của hành động, không ở phần cuối. Điều này làm thay đổi phẩm chất; thế thì phẩm chất đầy đủ là khác.
 
Cố hiểu hai điều. Có hai kiểu cực đỉnh, hai kiểu cực thích. Một kiểu cực thích là được biết tới. Bạn đạt tới đỉnh kích động, thế rồi bạn không thể đi xa hơn: phần cuối đã tới. Kích động đạt tới điểm nơi nó trở thành không tự nguyện. Năng lượng nhảy vào trong bạn và đi ra. Bạn được làm giảm nhẹ khỏi nó, được nhẹ gánh. Tải trọng được ném đi; bạn có thể thảnh thơi và ngủ.
 
Bạn đang dùng nó như thuốc an thần. Nó là thuốc an thần tự nhiên: ngủ say sẽ đi theo sau - nếu tâm trí bạn không bị nặng gánh bởi tôn giáo. Bằng không ngay cả thuốc an thần cũng bị phá huỷ. Nếu tâm trí bạn không bị nặng gánh bởi tôn giáo, chỉ thế thì dục mới có thể là thứ gây an thần. Nếu bạn cảm thấy mặc cảm, ngay cả giấc ngủ của bạn sẽ bị quấy rối. Bạn sẽ cảm thấy hụt hẫng, bạn sẽ bắt đầu kết án bản thân bạn và bạn sẽ bắt đầu lấy lời thề rằng bây giờ bạn sẽ không mê đắm nữa. Thế thì giấc ngủ của bạn sẽ trở thành ác mộng sau đó. Nếu bạn là con người tự nhiên không quá bị nặng gánh bởi tôn giáo và đạo đức, chỉ thế thì dục mới có thể được dùng như thuốc an thần.
 
Đây là một kiểu cực thích - đi tới đỉnh của kích động. Mật tông được định tâm vào kiểu cực thích khác. Nếu chúng ta gọi kiểu thứ nhất là cực thích đỉnh, bạn có thể gọi cực thích mật tông là cực thích thung lũng. Trong nó bạn không đi tới đỉnh của kích động, nhưng đi tới thung lũng rất sâu của thảnh thơi. Kích động phải được dùng cho cả hai lúc đầu. Đó là lí do tại sao tôi nói rằng lúc đầu cả hai là như nhau, nhưng đến cuối là khác toàn bộ.
 
Kích động phải được dùng cho cả hai: hoặc bạn đi hướng tới đỉnh của kích động hoặc tới thung lũng của thành thơi. Với loại thứ nhất, kích động phải mãnh liệt - mỗi lúc một mãnh liệt hơn. Bạn phải phát triển trong nó; bạn phải giúp nó phát triển hướng tới đỉnh. Trong kiểu thứ hai, kích động chỉ là lúc đầu. Và một khi đàn ông đã đi vào, cả hai người yêu có thể thảnh thơi. Không chuyển động nào được cần. Họ có thể thảnh thơi trong vòng ôm yêu thương. Khi người đàn ông hay người đàn bà cảm thấy rằng việc cương cứng sắp bị mất, chỉ thế thì mới có một chút ít chuyển động và kích động được cần. Nhưng thế rồi lại thảnh thơi. Bạn có thể kéo dài việc ôm sâu sắc này trong hàng giờ mà không xuất tinh, và thế thì cả hai có thể rơi vào trong giấc ngủ say cùng nhau. Điều này - điều này - là cực thích thung lũng. Cả hai được thảnh thơi, và cả hai gặp gỡ như hai người được thảnh thơi.
 
Trong cực thích dục thông thường bạn gặp gỡ như hai người bị kích động - căng thẳng, đầy kích động, cố làm nhẹ gánh cho bản thân bạn. Cực thích dục bình thường có vẻ giống như điên; cực thích mật tông là thiền sâu, thảnh thơi. Không có vấn đề về người ta phải mê đắm thường xuyên thế nào. Bạn có thể mê đắm nhiều tuỳ thích vì không năng lượng nào bị mất. Thay vì thế, năng lượng được thu lấy.
 
Bạn có thể không nhận biết về điều đó, nhưng đây là sự kiện sinh học, sự kiện sinh năng, rằng đàn ông và đàn bà là các lực đối lập. Phủ định-khẳng định, âm-dương, hay bất kì cái gì bạn gọi họ, họ đang thách thức lẫn nhau. Và khi cả hai cùng gặp gỡ trong thảnh thơi sâu sắc, họ đưa sức sống mới vào cho nhau. Cả hai tạo sức sống mới cho nhau, cả hai trở thành máy phát điện, cả hai cảm thấy sức sống nhiều hơn, cả hai trở nên rạng ngời với năng lượng mới, và không cái gì bị mất. Chỉ bằng việc gặp gỡ với cực đối lập, năng lượng được làm mới.
 
 
Hành động yêu mật tông có thể được làm nhiều bao nhiêu tuỳ bạn thích. Hành động dục thông thường không thể được làm nhiều như bạn thích vì bạn đánh mất năng lượng trong nó, và thân thể bạn sẽ phải đợi để thu lại nó. Và khi bạn thu lại nó, bạn sẽ chỉ đánh mất nó lần nữa. Điều này có vẻ ngớ ngẩn. Toàn thể cuộc sống được dành cho việc thu vào và đánh mất: nó chỉ giống như việc ám ảnh.
 
Điều thứ hai cần được nhớ: bạn có thể hay không thể quan sát rằng khi bạn nhìn vào con vật bạn không bao giờ có thể thấy chúng tận hưởng dục. Trong giao cấu, chúng không tận hưởng bản thân chúng. Nhìn con khỉ đầu chó, khỉ, chó hay bất kì loài vật nào mà xem. Trong hành động dục của chúng, bạn không thể thấy được rằng chúng đang cảm thấy phúc lạc hay tận hưởng nó - bạn không thể thấy được! Dường như đó chỉ là hành động máy móc, lực tự nhiên đẩy chúng hướng tới nó. Nếu bạn đã thấy khỉ trong giao cấu, sau giao cấu chúng sẽ tách ra. Nhìn mặt chúng: không có cực lạc trong chúng, dường như chẳng cái gì đã xảy ra. Khi năng lượng tự nó ép buộc, khi năng lượng là quá nhiều, chúng tống nó ra.
Hành động dục bình thường chỉ giống điều này, nhưng các nhà đạo đức đã từng nói điều hoàn toàn ngược lại. Họ nói, "Không mê đắm không ‘tận hưởng'." Họ nói, "Điều này hệt như con vật làm." Điều này là sai! Con vật không bao giờ tận hưởng; chỉ con người có thể tận hưởng. Và con người càng tận hưởng sâu, loại nhân loại được sinh ra càng cao hơn. Và nếu hành động dục của bạn có thể trở thành có tính thiền, cực lạc, cái cao nhất được chạm tới. Nhưng nhớ với mật tông: nó là cực thích thung lũng, nó không phải là kinh nghiệm đỉnh. Nó là kinh nghiệm thung lũng!
 
Ở phương Tây, Abraham Maslow đã làm cho thuật ngữ này "kinh nghiệm đỉnh" rất nổi tiếng. Bạn đi vào kích động hướng tới đỉnh, và thế rồi bạn tụt xuống. Đó là lí do tại sao, sau mọi hành động dục, bạn cảm thấy tụt xuống. Và nó là tự nhiên: bạn đang tụt xuống từ đỉnh. Bạn sẽ không bao giờ cảm thấy điều đó sau kinh nghiệm dục mật tông. Thế thì bạn không tụt xuống. Bạn không thể tụt xuống thêm được nữa vì bạn đã ở trong thung lũng. Thay vì thế, bạn dâng lên.
 
Khi bạn quay lại sau hành động dục mật tông, bạn đã dâng lên, không tụt xuống. Bạn cảm thấy được rót đầy năng lượng, năng động hơn, sống động hơn, rạng ngời. Và cực lạc đó sẽ kéo dài trong nhiều giờ, thậm chí nhiều ngày. Điều đó tuỳ vào bạn đã ở trong nó sâu thế nào. Nếu bạn chuyển vào trong nó, sớm hay muộn bạn sẽ nhận ra rằng xuất tinh là phí hoài năng lượng. Không cần việc đó - chừng nào bạn không cần con cái. Và với kinh nghiệm dục mật tông, bạn sẽ cảm thấy thảnh thơi sâu sắc cả ngày. Một kinh nghiệm dục mật tông, và thậm chí trong nhiều ngày bạn sẽ cảm thấy thảnh thơi - thoải mái, ở nhà, không bạo hành, không hụt hẫng. Và kiểu người này không bao giờ là nguy hiểm cho người khác. Nếu người đó có thể, người đó sẽ giúp người khác được hạnh phúc. Nếu người đó không thể, ít nhất người đó sẽ không làm cho bất kì ai bất hạnh.
 
Duy nhất mật tông có thể tạo ra con người mới, và con người này, người có thể biết vô thời gian, vô bản ngã và bất nhị sâu sắc với sự tồn tại, sẽ trưởng thành. Một chiều hướng đã mở ra. Không còn xa xôi nữa, ngày này không còn rất xa xôi, khi dục sẽ đơn giản biến mất. Khi dục biến mất mà không có tri thức của bạn, khi đột nhiên một ngày nào đó, bạn nhận ra rằng dục đã biến mất hoàn toàn và không có thèm khát, thế thì brahmacharya được sinh ra. Nhưng điều này là gian nan. Nó có vẻ gian nan vì có quá nhiều giáo lí giả, và bạn cảm thấy sợ nó cũng vì ước định của tâm trí bạn.
 
Chúng ta rất sợ hai điều - dục và chết - và cả hai là căn bản. Người tìm kiếm tôn giáo thực sự sẽ đi vào cả hai. Người đó sẽ trải nghiệm dục để biết nó là gì vì biết dục là biết sống. Và người đó cũng sẽ muốn biết chết là gì vì chừng nào chết chưa được biết bạn không thể biết sống vĩnh hằng là gì. Nếu bạn có thể đi vào dục tới chính trung tâm của nó bạn sẽ biết sống là gì, và nếu bạn có thể đi vào trong chết một cách tự nguyện, tới chính trung tâm của nó, thế thì khoảnh khắc bạn chạm vào trung tâm của chết, bạn trở thành vĩnh hằng. Thế thì bạn là bất tử vì chết là cái gì đó xảy ra chỉ ở ngoại vi.
 
Dục và chết cả hai là cơ bản cho người tìm kiếm thực, nhưng với nhân loại bình thường cả hai điều này là điều cấm kị. Không ai nói về chúng, và cả hai là cơ bản và cả hai có quan hệ sâu sắc. Chúng có quan hệ sâu sắc tới mức ngay cả đi vào dục bạn đi vào chết nào đó - vì bạn đang chết. Bản ngã biến mất; thời gian biến mất; tính cá nhân của bạn biến mất. Bạn đang chết! Dục cũng là chết tinh tế. Và nếu bạn có thể biết rằng dục là chết tinh tế, chết có thể trở thành cực thích dục lớn.
 
Một Socrates đi vào chết là không sợ hãi. Thay vì thế, ông ấy rất nhiệt tình, xúc động, kích động để biết chết là gì. Có đón chào sâu sắc trong tâm ông ấy. Tại sao? Vì nếu bạn đã biết tới cái chết nhỏ của dục và bạn đã biết tới phúc lạc đi theo nó, bạn sẽ muốn biết cái chết lớn hơn, phúc lạc lớn hơn mà được ẩn đằng sau nó. Nhưng với chúng ta cả hai là điều cấm kị. Với mật tông, cả hai là các chiều cơ bản cho tìm kiếm. Người ta phải trải qua chúng.
 
Từ “Vigyan Bhairav Mật tông - tập 2”

 

Nguồn: Osho - Ngày: 7/3/2020 - đăng bởi: QuangPN
QuangPN 03/07/2020 11:01:09 AM

Tag: #Bài viết, #Tantra



:

----------------