Osho: Nhận biết về Hạnh phúc

Osho: Nhận biết về Hạnh phúc
Bất kì khi nào sự thoả mãn được tìm thấy, trong bất kì hành động nào, thực tại hoá điều này.
 
Bạn cảm thấy khát, cho nên bạn uống nước. Việc thoả mãn tinh tế được đạt tới. Quên nước đi, quên cơn khát đi. Vẫn còn lại với sự thoả mãn tinh tế mà bạn đang cảm thấy. Được rót đầy bởi nó; đơn giản cảm thấy được thoả mãn.
 
Nhưng tâm trí con người là tinh quái. Nó chỉ cảm thấy không thoả mãn, không hài lòng. Nó không bao giờ cảm thấy thoả mãn; nó không bao giờ cảm thấy hài lòng. Nếu bạn không được thoả mãn, bạn sẽ cảm thấy điều đó và bạn sẽ được rót đầy bởi điều đó. Khi bạn khát, bạn cảm thấy nó: bạn được rót đầy bởi khát; bạn cảm thấy nó trong họng.
 
Nếu nó phát triển bạn cảm thấy nó trên khắp thân thể bạn, và một khoảnh khắc sẽ tới khi không phải là bạn khát, bạn sẽ cảm thấy rằng bạn đã trở thành cơn khát. Nếu bạn đang trong sa mạc và không có hi vọng nào lấy được nước, bạn sẽ không cảm thấy rằng bạn khát; bạn sẽ cảm thấy rằng bạn đã trở thành cơn khát.
 
Không thoả mãn được cảm thấy, khổ được cảm thấy, đau được cảm thấy. Bất kì khi nào bạn khổ, bạn trở thành việc khổ. Đó là lí do tại sao toàn thể cuộc sống trở thành địa ngục. Bạn không bao giờ cảm thấy cái khẳng định; bạn bao giờ cũng cảm thấy cái phủ định. Sống là khổ thế như chúng ta đã làm ra nó; khổ chỉ là diễn giải của chúng ta. Vị phật hạnh phúc ở đây và bây giờ, trong chính cuộc sống này. Một Krishna đang nhảy múa và thổi sáo. Trong chính cuộc sống này ở đây và bây giờ, nơi chúng ta khổ, Krishna đang nhảy múa. Cuộc sống không khổ, cuộc sống cũng không phúc lạc. Phúc lạc và khổ là diễn giải của chúng ta, thái độ của chúng ta, cách tiếp cận của chúng ta, cách chúng ta nhìn vào nó. Đó là tâm trí bạn - cách nó nhận điều đó.
 
Nhớ, và phân tích cuộc sống riêng của bạn đi. Đã bao giờ bạn tính tới những khoảnh khắc của hạnh phúc, của hài lòng, của thoả mãn, của thoáng nhìn phúc lạc không? Bạn đã không tính tới chút nào, nhưng bạn đã tính mọi cái đau của bạn, khổ, khốn khổ của bạn, và bạn liên tục tích luỹ. Bạn là địa ngục được tích luỹ, và đây là chọn lựa riêng của bạn. Không người nào khác ép buộc bạn vào địa ngục này; đây là chọn lựa riêng của bạn. Tâm trí nhận cái phủ định, tích luỹ nó và trở thành bản thân việc phủ định. Và thế thì đây là khổ tự kéo dài mãi. Bạn càng có nhiều phủ định trong tâm trí, bạn càng trở nên phủ định hơn, càng nhiều phủ định được tích luỹ. Cái tương tự hấp dẫn cái tương tự, và điều này đã là vậy trong hết kiếp nọ tới kiếp kia. Bạn bỏ lỡ mọi thứ vì cách tiếp cận phủ định của bạn.
 
Kĩ thuật này cho bạn cách tiếp cận khẳng định, việc đảo ngược toàn bộ với tâm trí thông thường và quá trình của nó. Bất kì chỗ nào sự thoả mãn được thấy, trong bất kì hành động nào, thực tại hoá điều này đi, cảm nó, trở thành một với nó. Không coi nó chỉ như một pha đi qua. Sự thoả mãn có thể trở thành thoáng nhìn về sự tồn tại khẳng định lớn hơn.
 
Mọi thứ chỉ là cửa sổ. Nếu bạn trở nên bị đồng nhất với đau, bạn đang nhìn từ cửa sổ, và cửa sổ của đau, của khổ, chỉ mở hướng tới địa ngục. Nếu bạn là một với khoảnh khắc thoả mãn, khoảnh khắc phúc lạc, khoảnh khắc cực lạc, bạn đang mở ra cửa sổ khác. Sự tồn tại vẫn là vậy, nhưng cửa sổ của bạn là khác.
 
Bất kì chỗ nào sự thoả mãn được thấy, trong bất kì hành động nào, thực tại hoá nó đi - bất kì chỗ nào! Vô điều kiện: bất kì chỗ nào!
 
Bạn gặp một người bạn và bạn cảm thấy hạnh phúc; bạn gặp người yêu của bạn và bạn cảm thấy hạnh phúc: thực tại hoá điều này. Là hạnh phúc trong khoảnh khắc đó, và làm cho hạnh phúc đó thành cánh cửa. Thế thì bạn đang thay đổi tâm trí, và bạn sẽ bắt đầu tích luỹ hạnh phúc. Tâm trí bạn sẽ chuyển sang khẳng định, và cùng thế giới đó sẽ có vẻ khác.
 
Một Thiền sư, Bokuju, tương truyền đã nói, "Thế giới vẫn vậy, nhưng không cái gì còn là như vậy vì tâm trí thay đổi. Mọi thứ vẫn còn như vậy, nhưng không cái gì còn như vậy vì ta không còn như vậy."
 
Bạn liên tục cố thay đổi thế giới, và không thành vấn đề bạn làm gì, thế giới sẽ vẫn còn như vậy vì bạn vẫn còn như vậy. Bạn có thể có nhà lớn hơn, bạn có thể có xe hơi lớn hơn, bạn có thể có vợ đẹp hơn hay chồng đẹp hơn, nhưng không cái gì sẽ thay đổi. Nhà lớn hơn sẽ không là lớn hơn. Vợ đẹp hay chồng đẹp sẽ không là đẹp hơn. Xe lớn hơn sẽ vẫn còn là xe nhỏ hơn vì bạn vẫn là vậy. Tâm trí bạn, cách tiếp cận của bạn, cách nhìn của bạn vẫn là vậy. Bạn liên tục thay đổi mọi thứ mà không thay đổi bản thân bạn. Cho nên chỉ người khổ bỏ chiếc lều và chuyển vào cung điện, nhưng người khổ vẫn còn như vậy. Người đó đã khổ trong lều; bây giờ người đó sẽ khổ trong cung điện. Khổ này có thể nguy nga, nhưng người đó sẽ khổ.
 
Bạn liên tục mang khổ của bạn đi cùng bạn, và bất kì chỗ nào bạn chuyển tới bạn sẽ ở cùng với bản thân bạn. Cho nên không thay đổi bên ngoài nào về căn bản là thay đổi; nó chỉ là dáng vẻ bên ngoài. Bạn đơn giản cảm thấy rằng đã có thay đổi, nhưng không có thay đổi. Duy nhất một thay đổi, duy nhất một cuộc cách mạng, duy nhất một chuyển hoá có thể có đó, và đó là nếu tâm trí bạn thay đổi từ phủ định sang khẳng định. Nếu cái nhìn của bạn được hội tụ vào khổ, bạn sống trong địa ngục; nếu cái nhìn của bạn được hội tụ vào hạnh phúc, chính địa ngục trở thành cõi trời. Thử điều này đi! Điều này sẽ thay đổi chính phẩm chất sống của bạn.
 
Nhưng bạn quan tâm tới số lượng. Bạn quan tâm tới làm sao được giầu hơn - về số lượng, không về chất lượng. Bạn có thể có hai nhà và hai xe, tài khoản ngân hàng lớn hơn, nhiều thứ. Lượng đổi: nó trở thành ngày càng nhiều hơn. Nhưng phẩm chất của bạn vẫn còn như cũ, và giầu có không phải là về các thứ đồ vật. Giầu có là của phẩm chất của tâm trí bạn, của cuộc sống của bạn. Ngay cả người nghèo cũng có thể là người giầu khi có liên quan tới phẩm chất, và thậm chí người giầu có thể là người nghèo. Gần như bao giờ đây cũng là hoàn cảnh, vì người quan tâm tới đồ vật và số lượng là vô nhận biết toàn bộ rằng một chiều hướng khác có đó bên trong người đó - chiều hướng của phẩm chất. Và chiều hướng đó thay đổi chỉ khi tâm trí bạn là khẳng định.
 
Từ sáng mai, trong cả ngày, nhớ điều này: bất kì khi nào bạn cảm thấy cái gì đó đẹp, thoả mãn, cái gì đó phúc lạc - và có nhiều khoảnh khắc trong một ngày hai mươi bốn tiếng - nhận biết về nó. Có nhiều khoảnh khắc khi cõi trời ở gần bạn, nhưng bạn bị gắn và bị dính líu với địa ngục nhiều tới mức bạn liên tục bỏ lỡ nó. Mặt trời mọc, hoa nở, chim hót và làn gió thoảng qua rặng cây. Nó đang xảy ra! Một chú bé ngước nhìn bạn với con mắt hồn nhiên, và cảm giác phúc lạc tinh tế đi vào trong bạn; hay ai đó mỉm cười và bạn cảm thấy phúc lạc.
 
Nhìn khắp xung quanh, và cố tìm ra phúc lạc; được rót đầy bởi nó. Trong khoảnh khắc đó quên mọi thứ đi. Được rót đầy với nó, thưởng thức nó, và cho phép nó xảy ra cho toàn thể hiện hữu của bạn. Là một với nó. Hương thơm của nó sẽ theo bạn. Nó sẽ liên tục vang vọng bên trong bạn cả ngày, và việc vang vọng, việc cảm thấy tiếng vọng, sẽ giúp bạn có tính khẳng định hơn.
 
Điều này là tích luỹ. Nếu bạn bắt đầu vào buổi sáng, đến tối bạn sẽ mở hơn với sao, với trăng, với đêm, với bóng tối. Làm điểu đó trong hai mươi bốn giờ một cách thực nghiệm, chỉ để có cảm giác về nó là gì. Một khi bạn có thể cảm thấy rằng cái khẳng định dẫn bạn tới một thế giới khác vì bạn trở thành khác, bạn sẽ không bỏ nó. Toàn thể nhấn mạnh sẽ thay đổi từ phủ định sang khẳng định. Thế thì bạn nhìn vào thế giới theo cách khác, cách mới.
Tôi nhớ lại một giai thoại. Một trong những đệ tử của Phật xin phép ra đi khỏi thầy. Tên đệ tử đó là Purnakashyapa. Ông ấy hỏi Phật, "Tôi sẽ đi đâu? Tôi sẽ đi đâu để thuyết giảng thông điệp của thầy?"
Phật nói, "Bản thân ông có thể chọn chỗ."
Thế là ông ấy nói, "Tôi sẽ đi tới góc xa xôi của Bihar" - Nó được biết tới là Sukha - "Tôi sẽ chuyển tới tỉnh Sukha."
Phật nói, "Tốt hơn cả ông nên đổi chọn lựa đó vì người ở tỉnh đó rất độc ác, bạo hành, gây hại, và không ai đã dám đi tới đó để dạy họ bất bạo hành, yêu, từ bi. Cho nên ông đổi chọn lựa đó đi."
Nhưng Purnakashyapa nói, "Cho phép tôi đi tới đó vì không ai đã từng đi tới đó, và ai đó phải ở đó chứ."
Phật nói, "Thế thì ta sẽ hỏi ông ba câu hỏi trước khi ta cho phép ông đi. Nếu mọi người ở tỉnh đó xúc phạm ông, làm bẽ mặt ông, ông sẽ cảm thấy điều đó thế nào?"
Purnakashyapa nói, "Tôi sẽ cảm thấy họ rất tốt nếu họ đơn giản xúc phạm tôi. Thế thì họ không đánh tôi. Họ là người tốt; họ đáng ra có thể đã đánh tôi."
Phật nói, "Thế thì câu hỏi thứ hai: nếu họ bắt đầu đánh ông, ông sẽ cảm thấy thế nào?"
Purnakashyapa nói, "Tôi sẽ cảm thấy họ là những người rất tốt. Họ có thể giết tôi chứ, nhưng họ đơn giản đánh tôi."
Thế rồi Phật nói, "Bây giờ câu hỏi thứ ba: nếu họ thực sự giết ông và sát hại ông, thế thì vào khoảnh khắc mà ông chết, ông sẽ cảm thấy thế nào?"
Purnakashyapa nói, "Tôi sẽ cám ơn thầy và họ. Nếu họ giết tôi, họ sẽ giải phóng cho tôi khỏi cuộc sống nơi nhiều sai sót là có thể. Họ sẽ giải phóng tôi cho nên tôi sẽ cảm thấy cám ơn."
Thế là Phật nói, "Bây giờ ông có thể đi bất kì chỗ nào. Toàn thế giới là cõi trời với ông. Bây giờ không có vấn đề gì. Thế giới là cõi trời, cho nên ông có thể đi bất kì chỗ nào."
Với tâm trí này, không cái gì là sai với thế giới. Với tâm trí bạn, không cái gì có thể đúng. Với tâm trí phủ định, mọi thứ là sai - không phải là nó sai; nó sai vì tâm trí phủ định chỉ có thể thấy điều sai.
 
"Bất kì khi nào sự thoả mãn được tìm thấy, trong bất kì hành động nào, thực tại hoá điều này." Đây là quá trình rất tinh tế, nhưng rất dễ chịu nữa, và bạn càng tiến và trong nó, nó càng trở nên dễ chịu hơn. Bạn sẽ được rót đầy với sự dễ chịu mới và hương thơm. Chỉ tìm cái đẹp; quên cái xấu. Thế rồi một khoảnh khắc tới khi cái xấu cũng trở thành cái đẹp. Cứ nhìn vào khoảnh khắc hạnh phúc, và một khoảnh khắc tới khi không có gì mà bạn có thể gọi là bất hạnh. Thế thì không có khoảnh khắc bất hạnh. Quan tâm tới phúc lạc đi, và sớm hay muộn sẽ không có khổ. Mọi thứ được làm đẹp lên bởi tâm trí khẳng định.
 
Từ “Vigyan Bhairav Mật tông - tập 2”
 

 

Nguồn: Osho - Ngày: 12/3/2020 - đăng bởi: QuangPN
QuangPN 05/20/2021 08:04:09 PM

Tag: #Kỹ thuật khác



:

----------------