<p> </p>
<p>Thái Tĩnh nhà mình không đọc sách nhiều lắm, nhìn những cuốn sách dày cộp là bạn ấy đã vã mồ hôi rồi.<br>
Có lần vài người bạn đến chơi, một người hỏi Thái Tĩnh:<br>
-Anh có đọc OSHO không?<br>
-Chút ít.<br>
-Krínamurti?<br>
-Chút ít?<br>
-Anh có biết về Lão Tử không?<br>
-Chút ít<br>
-Nghe nói anh tu tập đã lâu, vậy sao không đọc kinh sách, tham khảo các tài liệu?<br>
Thái Tĩnh cười không đáp. Anh bạn lại hỏi:<br>
-Vậy anh nghĩ gì khi có nhiều người phản đối OSHO, và nhiều người không thích Krisnamurti?<br>
-Ơ tại sao tôi lại phải quan tâm đến việc ấy nhỉ. Các ông ấy khi còn sống cũng chắc gì đã quan tâm đến điều đó.<br>
-Thế anh nghĩ rằng họ đã được coi là bậc chứng ngộ hay chưa?<br>
-Tôi chưa nghĩ về điều ấy bao giờ?<br>
-Vậy anh quan tâm điều gì?<br>
-Về bản thân tôi, về những gì xảy ra bên trong bản thân tôi. Đọc cũng chỉ để cho vui thôi mà.<br>
-Thế anh làm gì cho bản thân?<br>
-Không làm gì. Đúng hơn là ngày càng ít làm gì, cho tới khi hoàn toàn không làm gì.</p>
<p> </p>
<div>
<p>Anh bạn im lặng. Rồi anh ta lảng sang chuyện khác. Thái Tĩnh đột nhiên bảo mình:<br>
-Này mẹ có hứng dạo đàn cho bố không, ta hát một bài cho mấy bạn này nghe cho vui nhỉ.</p>
<p><br>
Mọi người tươi tỉnh hẳn. Đến cuối buổi chả còn ai nhớ tới câu chuyện ấy nữa, trừ mình, vì nó làm mình rất buồn cười.</p>
<p><br>
Mình kể lại đây, hy vọng sẽ làm các bạn vui vẻ chút ít.</p>
<p> </p>
<p>FB: <a aria-describedby="u_1km_1" aria-owns="js_1udi" data-ft="{"tn":"l"}" data-hovercard="/ajax/hovercard/user.php?id=100004470101536&extragetparams=%7B%22__tn__%22%3A%22%2CdlCH-R-R%22%2C%22eid%22%3A%22ARD1eUwMV8clHceVAMDr8KZmBotKyl3dCe1-eWbQ89dKE5qYJSDfKyXfSpq6jtD_wP1h6AiU11qBuZ6I%22%2C%22hc_ref%22%3A%22ART2-T2V6y6nDfkHkA8bKGalj4EgZx4rYBwggd2K8h62e-SkO7N7VksIHGZUEYzuL1c%22%2C%22ref%22%3A%22nf_target%22%7D" data-hovercard-prefer-more-content-show="1" data-hovercard-referer="ART2-T2V6y6nDfkHkA8bKGalj4EgZx4rYBwggd2K8h62e-SkO7N7VksIHGZUEYzuL1c" href="https://www.facebook.com/thica.doi?__tn__=%2CdlCH-R-R&eid=ARD1eUwMV8clHceVAMDr8KZmBotKyl3dCe1-eWbQ89dKE5qYJSDfKyXfSpq6jtD_wP1h6AiU11qBuZ6I&hc_ref=ART2-T2V6y6nDfkHkA8bKGalj4EgZx4rYBwggd2K8h62e-SkO7N7VksIHGZUEYzuL1c&ref=nf_target" id="js_1udj" title="Hoàng Anh Đinh">Hoàng Anh Đinh</a></p>
</div>
<p> </p>
Thái Tĩnh nhà mình không đọc sách nhiều lắm, nhìn những cuốn sách dày cộp là bạn ấy đã vã mồ hôi rồi.
Có lần vài người bạn đến chơi, một người hỏi Thái Tĩnh:
-Anh có đọc OSHO không?
-Chút ít.
-Krínamurti?
-Chút ít?
-Anh có biết về Lão Tử không?
-Chút ít
-Nghe nói anh tu tập đã lâu, vậy sao không đọc kinh sách, tham khảo các tài liệu?
Thái Tĩnh cười không đáp. Anh bạn lại hỏi:
-Vậy anh nghĩ gì khi có nhiều người phản đối OSHO, và nhiều người không thích Krisnamurti?
-Ơ tại sao tôi lại phải quan tâm đến việc ấy nhỉ. Các ông ấy khi còn sống cũng chắc gì đã quan tâm đến điều đó.
-Thế anh nghĩ rằng họ đã được coi là bậc chứng ngộ hay chưa?
-Tôi chưa nghĩ về điều ấy bao giờ?
-Vậy anh quan tâm điều gì?
-Về bản thân tôi, về những gì xảy ra bên trong bản thân tôi. Đọc cũng chỉ để cho vui thôi mà.
-Thế anh làm gì cho bản thân?
-Không làm gì. Đúng hơn là ngày càng ít làm gì, cho tới khi hoàn toàn không làm gì.
Anh bạn im lặng. Rồi anh ta lảng sang chuyện khác. Thái Tĩnh đột nhiên bảo mình:
-Này mẹ có hứng dạo đàn cho bố không, ta hát một bài cho mấy bạn này nghe cho vui nhỉ.
Mọi người tươi tỉnh hẳn. Đến cuối buổi chả còn ai nhớ tới câu chuyện ấy nữa, trừ mình, vì nó làm mình rất buồn cười.
Mình kể lại đây, hy vọng sẽ làm các bạn vui vẻ chút ít.
FB: Hoàng Anh Đinh
|