<p> </p>
<p>Tuần này là tuần Noel, không khí vui mừng, hân hoan, ... khắp nơi nơi. Tôi chợt nhớ tới câu chuyện ngụ ngôn trong Kinh thánh, một câu chuyện rất hay và ý nghĩa trong Sách Sáng Thế.</p>
<p> </p>
<p>Chuyện kể rằng:<br>
"Chúa trời tạo ra một khu vườn (Vườn Eden hoặc Vườn Địa Đàng) và đặt người nam ở đó, "để làm việc và trông nom nó," cho phép anh ta ăn tất cả các loại cây trong vườn trừ Cây Tri thức Tốt và Xấu - Trái cấm. Con rắn xúi giục người nữ ăn cây tri thức, người nữ không kìm nổi, và đưa trái cho người nam, và người nam cũng ăn, "và mắt của hai người mở ra." Khi ấy đã nhận thức được sự trần truồng của mình, họ cảm thấy xấu hổ, họ phải che bằng lá sung. Họ bị Chúa đầy xuống trần gian."</p>
<p> </p>
<p>Đây là câu truyện ngụ ngôn cực kỳ sâu sắc: Adam và Eva (tổ tiên của loài người) ăn phải Trái cấm Tri thức nên họ bị đầy xuống trần gian.</p>
<p> </p>
<p>Chúng ta đã từng là đứa trẻ hồn nhiên, sáng tạo .... chúng ta từng khoả thân mà không biết ngượng ... sau đó chúng ta lớn lên thau nạp nhiều kiến thức phân biệt được tốt-xấu, phải-trái, nên-không nên, ....vì vậy, chúng ta xấu hổ khi cởi truồng <img alt="" role="presentation" src="https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/teb/2/16/1f642.png">. Cuộc sống vốn dĩ phong phú và rộng rãi như Thiên đàng, nhưng Tâm trí nhốt chúng ta trong "trần gian" của Tốt-Phải-Nên .... Sách Sáng chế ghi rõ ràng rằng: Adam và Eva thấy mình khoả thân thì xấu hổ và phải che bằng lá sung, trốn tránh Chúa.</p>
<p>Ý nghĩa của câu truyện này rất rõ ràng: <b>Không phải Chúa mà chính Tâm trí đã đày con người từ Thiên đường xuống trần gian.</b> <img alt="" role="presentation" src="https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t6a/2/16/1f641.png"></p>
<p> </p>
<p>Ts Menis thì nói: <i>"Ngôn ngữ được sinh ra để chúng ta không cảm nhận".</i></p>
<p>Trong lớp học, tôi thấy rất nhiều người bảo: Tôi ổn, tôi ok, mọi thứ tốt đẹp .... nhưng chỉ cần vài câu hỏi của Thầy là nỗi buồn, sự ức chế ... tích tụ hàng chục năm vỡ oà. <b>Tâm trí luôn hợp lý hoá, luôn có lý do, .... luôn "luyên thuyên" ... làm chúng ta không thể cảm được.</b></p>
<p> </p>
<p>Cảm nhận chính là Thiên đàng! <b>Thế giới cảm nhận thật phong phú, muôn ngàn màu sắc và sống động.</b> Trong thế giới cảm nhận, tất cả đều là trải nghiệm, chẳng có tốt-xấu, chẳng cao-thấp, ... tất cả đều đẹp đều có vị trí của nó.</p>
<p> </p>
<p>Tôi nhớ tới lời ca Trịnh Công Sơn:<br>
- <i>Tôi chọn nắng đầy, chọn cơn mưa tới. Để lúa reo mừng tựa vẫy tay.</i> Bạn có thấy hình ảnh đẹp không?! Bông lúa được nhân cách hoá, nó biết reo mừng và vẫy tay. Và để được như vậy cần cả NẮNG và MƯA. Nắng và mưa đều tốt, đều cần thiết.<br>
- <i>Hãy yêu nhau cho gạch đá có tin vui .... hãy trao cho nhau Hạnh phúc lẫn Thương đau. </i>Hạnh phúc và Thương đau đều cần thiết, và trong tình yêu có cả hai <img alt="" role="presentation" src="https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/teb/2/16/1f642.png"><br>
- <i>Ðêm chờ ánh sáng Mưa đòi cơn nắng. Mặt trời lấp lánh trên cao vừa xa vừa gần. </i>Hết đêm là sáng, hết mưa là nắng .... cuộc sống không "cứng đờ", "khô cứng" như lý thuyết.</p>
<p> </p>
<p>Trong không khí hân hoan của Giáng sinh, chúng ta lại nhớ tới ba vị Thầy: Chúa Jesus, Ts Menis và nhạc sỹ TCS. Họ diễn đạt chân lý theo các cách khác nhau nhưng rất thống nhất:<br>
- Thiên đường không phải đâu xa lạ, nó ở trong bạn, <b>bạn có thể cảm nhận Thiên đường qua cảm xúc, qua não phải.</b> Và chúng ta đã từng ở Thiên đường khi còn hồn nhiên <img alt="" role="presentation" src="https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/teb/2/16/1f642.png"><br>
- <b>Tâm trí, sự phân biệt, sự phán xét, .... làm chúng ta không cảm nhận</b> .... làm chúng ta rời xa Thiên đường;<br>
- <b>Essence Process là hành trình quay trở lại Thiên đường ... là hành trình khám phá thế giới Cảm nhận phong phú đầy màu sắc, </b>... là hành trình vượt qua nhị nguyên .... để đạt tới sự hợp nhất ... sống hài hoà với quy luật của Vũ trụ.</p>
<p> </p>
<p>Cám ơn các vị Thầy tuyệt vời - hy vọng chúng ta cùng đón Giáng sinh ở Thiên đàng <img alt="" role="presentation" src="https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/teb/2/16/1f642.png"></p>
Tuần này là tuần Noel, không khí vui mừng, hân hoan, ... khắp nơi nơi. Tôi chợt nhớ tới câu chuyện ngụ ngôn trong Kinh thánh, một câu chuyện rất hay và ý nghĩa trong Sách Sáng Thế.
Chuyện kể rằng:
"Chúa trời tạo ra một khu vườn (Vườn Eden hoặc Vườn Địa Đàng) và đặt người nam ở đó, "để làm việc và trông nom nó," cho phép anh ta ăn tất cả các loại cây trong vườn trừ Cây Tri thức Tốt và Xấu - Trái cấm. Con rắn xúi giục người nữ ăn cây tri thức, người nữ không kìm nổi, và đưa trái cho người nam, và người nam cũng ăn, "và mắt của hai người mở ra." Khi ấy đã nhận thức được sự trần truồng của mình, họ cảm thấy xấu hổ, họ phải che bằng lá sung. Họ bị Chúa đầy xuống trần gian."
Đây là câu truyện ngụ ngôn cực kỳ sâu sắc: Adam và Eva (tổ tiên của loài người) ăn phải Trái cấm Tri thức nên họ bị đầy xuống trần gian.
Chúng ta đã từng là đứa trẻ hồn nhiên, sáng tạo .... chúng ta từng khoả thân mà không biết ngượng ... sau đó chúng ta lớn lên thau nạp nhiều kiến thức phân biệt được tốt-xấu, phải-trái, nên-không nên, ....vì vậy, chúng ta xấu hổ khi cởi truồng . Cuộc sống vốn dĩ phong phú và rộng rãi như Thiên đàng, nhưng Tâm trí nhốt chúng ta trong "trần gian" của Tốt-Phải-Nên .... Sách Sáng chế ghi rõ ràng rằng: Adam và Eva thấy mình khoả thân thì xấu hổ và phải che bằng lá sung, trốn tránh Chúa.
Ý nghĩa của câu truyện này rất rõ ràng: Không phải Chúa mà chính Tâm trí đã đày con người từ Thiên đường xuống trần gian.
Ts Menis thì nói: "Ngôn ngữ được sinh ra để chúng ta không cảm nhận".
Trong lớp học, tôi thấy rất nhiều người bảo: Tôi ổn, tôi ok, mọi thứ tốt đẹp .... nhưng chỉ cần vài câu hỏi của Thầy là nỗi buồn, sự ức chế ... tích tụ hàng chục năm vỡ oà. Tâm trí luôn hợp lý hoá, luôn có lý do, .... luôn "luyên thuyên" ... làm chúng ta không thể cảm được.
Cảm nhận chính là Thiên đàng! Thế giới cảm nhận thật phong phú, muôn ngàn màu sắc và sống động. Trong thế giới cảm nhận, tất cả đều là trải nghiệm, chẳng có tốt-xấu, chẳng cao-thấp, ... tất cả đều đẹp đều có vị trí của nó.
Tôi nhớ tới lời ca Trịnh Công Sơn:
- Tôi chọn nắng đầy, chọn cơn mưa tới. Để lúa reo mừng tựa vẫy tay. Bạn có thấy hình ảnh đẹp không?! Bông lúa được nhân cách hoá, nó biết reo mừng và vẫy tay. Và để được như vậy cần cả NẮNG và MƯA. Nắng và mưa đều tốt, đều cần thiết.
- Hãy yêu nhau cho gạch đá có tin vui .... hãy trao cho nhau Hạnh phúc lẫn Thương đau. Hạnh phúc và Thương đau đều cần thiết, và trong tình yêu có cả hai
- Ðêm chờ ánh sáng Mưa đòi cơn nắng. Mặt trời lấp lánh trên cao vừa xa vừa gần. Hết đêm là sáng, hết mưa là nắng .... cuộc sống không "cứng đờ", "khô cứng" như lý thuyết.
Trong không khí hân hoan của Giáng sinh, chúng ta lại nhớ tới ba vị Thầy: Chúa Jesus, Ts Menis và nhạc sỹ TCS. Họ diễn đạt chân lý theo các cách khác nhau nhưng rất thống nhất:
- Thiên đường không phải đâu xa lạ, nó ở trong bạn, bạn có thể cảm nhận Thiên đường qua cảm xúc, qua não phải. Và chúng ta đã từng ở Thiên đường khi còn hồn nhiên
- Tâm trí, sự phân biệt, sự phán xét, .... làm chúng ta không cảm nhận .... làm chúng ta rời xa Thiên đường;
- Essence Process là hành trình quay trở lại Thiên đường ... là hành trình khám phá thế giới Cảm nhận phong phú đầy màu sắc, ... là hành trình vượt qua nhị nguyên .... để đạt tới sự hợp nhất ... sống hài hoà với quy luật của Vũ trụ.
Cám ơn các vị Thầy tuyệt vời - hy vọng chúng ta cùng đón Giáng sinh ở Thiên đàng
|