Chúng ta rất sợ khi ai đó bảo: Bạn sai rồi, điều bạn nói không đúng ...
Mỗi lần như thế chúng ta cố gắng bảo vệ và chứng minh mình không sai.
Đây là mô thức cơ bản mà chúng ta học từ ghế nhà trường. Tôi vẫn nhớ như in đầu giờ khi cô giáo kiểm tra bài; cô giáo đang ngồi trên bục, mở sổ ghi điểm và lấy ngón tay lần theo vần ABC ... Tôi là Quang vần Q nằm ở giữa ... và mỗi lần như thế tôi thấy thóp tim. Và khi phải lên bảng thì NỖI SỢ SAI tràn ngập, thậm chí có lần nói không nên lời.
Lớn lên, ai đó bảo mình sai thì nỗi sợ vẫn còn nguyên đó. Mọi người đều mệt mỏi vì cố gắng là đúng. Chúng ta có suy nghĩ, có ý tưởng nhưng chúng không phải là chúng ta. Thiền sư Thích Nhất Hạnh thì bảo: suy nghĩ như đám mây, còn chúng ta là bầu trời; mây đến rồi đi, bầu trời còn ở lại. Thế mà chúng ta cứ ra sức bảo vệ nó!!!
Theo tôi, trường học nên dạy quen với việc sai nhiều hơn; nên chấp nhận và khuyến khích sai và thất bại nhiều hơn; bởi vì ra ngoài đời người ta phải học được cái đúng qua rất nhiều cái sai. Người nào chăm chăm đúng thì khi đã đúng thì cũng chẳng biết nó là đúng.
Chẳng cái gì sai, chẳng cái gì đúng; cái đúng với người này thì chưa chắc đúng với người kia. Nếu thấy sai thì sửa, nếu không hiệu quả thì thay đổi. Cuộc sống như vậy tôi nghĩ đơn giản hơn.
Cám ơn bạn đã giúp tôi buông được ý tưởng đúng-sai. Tôi là người thất bại, tôi phá sản 3 lần rồi ... tôi chấp nhận và mở lòng học hỏi.
Enjoy!!!