<p><br>
(Bài dịch từ Essence Podcast: Parents, by Dr Menis Yousry.)</p>
<p><br>
Bạn có nhận ra bạn chính là cha mẹ mình?</p>
<p>Bạn có nhận ra bạn mang theo cha mẹ mình đến khắp mọi nơi?</p>
<p>Bạn mang theo họ đến mọi nơi bạn đi, trong mỗi mối quan hệ bạn có, trong mỗi tình huống cuộc sống bạn gặp, trong mỗi công việc bạn làm.</p>
<p>Cho dù bạn có thích điều này hay không, đến tận cuối con đường, điểm cuối của hành trình làm việc với chính bản thân mình, đó là khi chúng ta tìm thấy bình yên với những con người này.</p>
<p>Nếu chúng ta tìm được cách để chấp nhận cha mẹ chúng ta, nếu chúng ta tìm được cách chấp nhận họ với những hạn chế của họ, thì ta có thể học cách chấp nhận với những hạn chế của cuộc sống và ta sẽ trở nên hài hòa với cuộc sống.</p>
<p><br>
Bởi vì, mọi lời dạy cổ xưa đã cho ta biết: Vấn đề lớn nhất của chúng ta trong cuộc sống là do chúng ta không chịu chấp nhận thực tế.</p>
<p>Một câu nói hay và cũng rất thuận tai khi ta nghe, nhưng bạn biết đấy, thực tế "ghét" ta vì cứ mỗi 5 phút ta lại quên mất.</p>
<p> </p>
<p>Tôi nghĩ rằng, phần hồn của việc chấp nhận thực tế chính là sự chấp nhận những điều hạn chế cha mẹ chúng ta. Bởi vì khi ta tức giận với cha mẹ, ta quên mất đi một điều quan trọng, chúng ta đã quên nghĩ đến việc họ đã cảm thấy thế nào?</p>
<p> </p>
<p>Như là khi người cha mẹ từ chối một đứa trẻ, đứa trẻ sống cả cuộc đời, suy nghĩ rằng nó đã đau thế nào. Nhưng ta lại quên mất, người cha mẹ đó cũng đã đau thế nào khi từ chối con mình.<br>
Bạn có nhận thấy chăng?</p>
<p> </p>
<p>Vì vậy, hành trình tận cuối của chúng ta là làm thế nào để trở nên ổn thỏa với điều đó. Chúng ta muốn những người cha mẹ hoàn hảo cho chúng ta. Nhưng bạn có nhận ra?</p>
<p>Mỗi người khác nhau nhận lấy những miếng bánh khác nhau trong cuộc sống. Nhưng không phải ai cũng nhận được phần chia tốt nhất.</p>
<p>Và phần mà bạn được nhận là phần bạn đã nhận.<br>
Cũng có thể nó đã tệ hơn,<br>
Cũng có thể nó đã tốt hơn.</p>
<p>Nhưng ta đã so sánh.<br>
Thời khắc sẽ đến trong đời ta, khi ta còn không dùng cha mẹ như là một lý do cho thất bại của chúng ta.<br>
Nhưng cũng quá sớm để một số người nhảy đến điều này. Bởi chuyện này đơn giản chỉ là một bất công khác.</p>
<p> </p>
<p>Vì vậy… tôi không biết bạn đang ở đâu trên hành trình, tôi không biết, tôi đang nói chuyện cùng với nhiều người khác nhau đến từ nhiều nơi khác nhau, một số người có thể chẳng cần nghe những điều này… nhưng nếu bạn đang có được bình an với cha mẹ mình, làm ơn bạn hãy chúc mừng điều này, được chứ?</p>
<p> </p>
<p>Hãy nhớ cuộc sống đã tuyệt vời thế nào khi bạn còn là một đứa trẻ?</p>
<p>Liệu bạn có thể có thêm lòng biết ơn?</p>
<p> </p>
<p>Bởi vì chúng ta đang hướng đến một nền văn hóa, nơi mà chúng ta không biết ơn cho rất nhiều điều trong cuộc sống. Tôi đã chú ý một điều rất thú vị giữa cha mẹ và con cái ngày nay. Những đứa trẻ cứ luôn hỏi để được thêm nhiều thứ và tôi không còn nghe tiếng “Cảm ơn” nữa.</p>
<p> </p>
<p>Bạn biết đấy, nhiều năm trước đây, chúng ta đã từng rất biết hơn cho mỗi thứ nho nhỏ. Ngày nay, những đứa trẻ có hầu như tất cả mọi thứ và chúng vẫn muốn thêm.</p>
<p> </p>
<p>Vì vậy, chúng ta đang hướng đến một thế giới của “Cho tôi”, “Cho tôi”, “Cho tôi”, “Cho tôi”, “Cho tôi”… Chẳng còn lòng biết ơn nữa.<br>
Vì vậy, nếu bạn đã có những khoảng thời gian tuyệt vời, hay những người cha mẹ đầy yêu thương, có lòng biết ơn cho họ chính là một điều hết sức tuyệt vời.</p>
<p> </p>
<p>Có thêm một điều rất thú vị về lòng biết ơn nữa. Cảm giác tội lỗi có thể được giải phóng bởi chỉ một từ, bạn có biết từ đó là gì không? - Là nói “Cảm ơn bạn”.</p>
<p> </p>
<p>Nếu bạn nói “Cảm ơn cha mẹ” đến cha mẹ của bạn, bạn sẽ không bao giờ còn cảm thấy có lỗi nữa.<br>
Chúng ta cảm thấy có lỗi bởi vì cha mẹ đã cho chúng ta rất nhiều, mà chúng ta chẳng thể nào trả lại cho họ.</p>
<p> </p>
<p>Hãy luôn nhớ điều này, thật sự rất quan trọng: “Con cái không bao giờ có thể đáp đền lại cho cha mẹ". Điều này không thể nào khả thi.</p>
<p>Nhưng ta luôn có thể đáp đền cho con cái của chúng ta, tất nhiên rồi. Đây là hướng đi, đây là dòng chảy của cuộc sống. Từ họ đến chúng ta, và sẽ đến con cái của chúng ta.</p>
<p> </p>
<p>Thật không may mắn khi có những người xa cha mẹ, họ đã không được nhận nhiều và họ cũng không thể cho đi được nhiều. Và điều này đã xảy đến cho một vài người trong số các bạn rồi. Và một số trong các bạn đã phán xét cha mẹ mình vì đã không cho bạn đủ. Họ cũng đã không nhận được đủ!</p>
<p> </p>
<p>Bạn không thể cho ai đó một điều mà bạn không có.</p>
<p> </p>
<p>Cám ơn bạn Vo Thanh Cong đã biên dịch</p>
(Bài dịch từ Essence Podcast: Parents, by Dr Menis Yousry.) Bạn có nhận ra bạn chính là cha mẹ mình?
Bạn có nhận ra bạn mang theo cha mẹ mình đến khắp mọi nơi?
Bạn mang theo họ đến mọi nơi bạn đi, trong mỗi mối quan hệ bạn có, trong mỗi tình huống cuộc sống bạn gặp, trong mỗi công việc bạn làm.
Cho dù bạn có thích điều này hay không, đến tận cuối con đường, điểm cuối của hành trình làm việc với chính bản thân mình, đó là khi chúng ta tìm thấy bình yên với những con người này.
Nếu chúng ta tìm được cách để chấp nhận cha mẹ chúng ta, nếu chúng ta tìm được cách chấp nhận họ với những hạn chế của họ, thì ta có thể học cách chấp nhận với những hạn chế của cuộc sống và ta sẽ trở nên hài hòa với cuộc sống.
Bởi vì, mọi lời dạy cổ xưa đã cho ta biết: Vấn đề lớn nhất của chúng ta trong cuộc sống là do chúng ta không chịu chấp nhận thực tế.
Một câu nói hay và cũng rất thuận tai khi ta nghe, nhưng bạn biết đấy, thực tế "ghét" ta vì cứ mỗi 5 phút ta lại quên mất.
Tôi nghĩ rằng, phần hồn của việc chấp nhận thực tế chính là sự chấp nhận những điều hạn chế cha mẹ chúng ta. Bởi vì khi ta tức giận với cha mẹ, ta quên mất đi một điều quan trọng, chúng ta đã quên nghĩ đến việc họ đã cảm thấy thế nào?
Như là khi người cha mẹ từ chối một đứa trẻ, đứa trẻ sống cả cuộc đời, suy nghĩ rằng nó đã đau thế nào. Nhưng ta lại quên mất, người cha mẹ đó cũng đã đau thế nào khi từ chối con mình.
Bạn có nhận thấy chăng?
Vì vậy, hành trình tận cuối của chúng ta là làm thế nào để trở nên ổn thỏa với điều đó. Chúng ta muốn những người cha mẹ hoàn hảo cho chúng ta. Nhưng bạn có nhận ra?
Mỗi người khác nhau nhận lấy những miếng bánh khác nhau trong cuộc sống. Nhưng không phải ai cũng nhận được phần chia tốt nhất.
Và phần mà bạn được nhận là phần bạn đã nhận.
Cũng có thể nó đã tệ hơn,
Cũng có thể nó đã tốt hơn.
Nhưng ta đã so sánh.
Thời khắc sẽ đến trong đời ta, khi ta còn không dùng cha mẹ như là một lý do cho thất bại của chúng ta.
Nhưng cũng quá sớm để một số người nhảy đến điều này. Bởi chuyện này đơn giản chỉ là một bất công khác.
Vì vậy… tôi không biết bạn đang ở đâu trên hành trình, tôi không biết, tôi đang nói chuyện cùng với nhiều người khác nhau đến từ nhiều nơi khác nhau, một số người có thể chẳng cần nghe những điều này… nhưng nếu bạn đang có được bình an với cha mẹ mình, làm ơn bạn hãy chúc mừng điều này, được chứ?
Hãy nhớ cuộc sống đã tuyệt vời thế nào khi bạn còn là một đứa trẻ?
Liệu bạn có thể có thêm lòng biết ơn?
Bởi vì chúng ta đang hướng đến một nền văn hóa, nơi mà chúng ta không biết ơn cho rất nhiều điều trong cuộc sống. Tôi đã chú ý một điều rất thú vị giữa cha mẹ và con cái ngày nay. Những đứa trẻ cứ luôn hỏi để được thêm nhiều thứ và tôi không còn nghe tiếng “Cảm ơn” nữa.
Bạn biết đấy, nhiều năm trước đây, chúng ta đã từng rất biết hơn cho mỗi thứ nho nhỏ. Ngày nay, những đứa trẻ có hầu như tất cả mọi thứ và chúng vẫn muốn thêm.
Vì vậy, chúng ta đang hướng đến một thế giới của “Cho tôi”, “Cho tôi”, “Cho tôi”, “Cho tôi”, “Cho tôi”… Chẳng còn lòng biết ơn nữa.
Vì vậy, nếu bạn đã có những khoảng thời gian tuyệt vời, hay những người cha mẹ đầy yêu thương, có lòng biết ơn cho họ chính là một điều hết sức tuyệt vời.
Có thêm một điều rất thú vị về lòng biết ơn nữa. Cảm giác tội lỗi có thể được giải phóng bởi chỉ một từ, bạn có biết từ đó là gì không? - Là nói “Cảm ơn bạn”.
Nếu bạn nói “Cảm ơn cha mẹ” đến cha mẹ của bạn, bạn sẽ không bao giờ còn cảm thấy có lỗi nữa.
Chúng ta cảm thấy có lỗi bởi vì cha mẹ đã cho chúng ta rất nhiều, mà chúng ta chẳng thể nào trả lại cho họ.
Hãy luôn nhớ điều này, thật sự rất quan trọng: “Con cái không bao giờ có thể đáp đền lại cho cha mẹ". Điều này không thể nào khả thi.
Nhưng ta luôn có thể đáp đền cho con cái của chúng ta, tất nhiên rồi. Đây là hướng đi, đây là dòng chảy của cuộc sống. Từ họ đến chúng ta, và sẽ đến con cái của chúng ta.
Thật không may mắn khi có những người xa cha mẹ, họ đã không được nhận nhiều và họ cũng không thể cho đi được nhiều. Và điều này đã xảy đến cho một vài người trong số các bạn rồi. Và một số trong các bạn đã phán xét cha mẹ mình vì đã không cho bạn đủ. Họ cũng đã không nhận được đủ!
Bạn không thể cho ai đó một điều mà bạn không có.
Cám ơn bạn Vo Thanh Cong đã biên dịch
|