Tôi được Essence Process và anh Ngọc đề nghị chia sẻ về Lòng Biết Ơn. Càng suy ngẫm về chủ đề này càng thấy thú vị và càng thấy bổ ích. Xin chia sẻ với các bạn quan điểm chủ quan của cá nhân tôi.
Bài viết mang quan điểm cá nhân của tác giả; không nhằm chứng minh hay thuyết phục bất kỳ ai. Hy vọng có điều gì bổ ích với bạn.
-------
1) Chúng ta được dạy biết ơn bố mẹ, gia đình, nhà trường, xã hội, các chính trị gia, .v.v. Chúng ta không được dạy Biết ơn Chính mình.
Ngược lại, chúng ta coi bản thân là kẻ thù: Kẻ thù lớn nhất là chính bạn.
Vì vậy, trong lòng chúng ta như bãi chiến trường. Làm sao người ta có thể thảnh thơi và vui vẻ được khi luôn phải chiến đấu, luôn phải cố gắng để vượt qua chính mình :-). Qua khoá học “Tôi đi tìm Tôi”, bạn có trải nghiệm trạm vào “Chính mình”. Chính mình là con người thực của chúng ta, là tinh chất là Cái gốc của chúng ta. Thế mà, chúng ta lại xung đột với nó, chúng ta luôn phủ nhận nó. Hãy Biết ơn Chính mình! Hãy biết ơn Cội nguồn của Chính mình! Hãy biết ơn Tinh chất của Chính mình!
Cái cần Biết ơn Đầu tiên phải là Chính mình!
Bạn hãy quan sát hơi thở của mình xem. Nếu không có hơi thở không có sự sống – bạn đã chết rồi. Bạn hãy quan sát trái tim của bạn – nó luôn kiên trì đập, không ngừng nghỉ để cung cấp máu cho cơ thể. Nếu trái tim dừng đập - bạn đã chết rồi. Bạn hãy biết ơn đôi mắt vì nó mà bạn nhìn thấy ánh sáng.
Tôi đã trải qua 1 tháng mắt gần như bị mù, lúc đó ước ao lớn nhất là nhìn được bình thường. Nhưng những điều giản dị chúng ta thường bỏ qua và coi như được cho không; chỉ khi bệnh tật, tuổi già đến chúng ta mới biết trân trọng nó. Hãy biết ơn Cơ thể của mình – biết ơn sản phẩm tuyệt vời của tạo hoá. Và khi biết ơn Chình mình thì những khả năng tiềm ẩn sẽ được khai mở.
2) Chúng ta được dạy phải yêu người khác: bố mẹ, gia đình, nhà trường, xã hội chính trị gia, .v.v. Chúng ta không được dạy Yêu Chính mình.
Ngược lại Yêu chính mình là Ích kỷ, là xấu xa.
Không biết ơn chính mình, không yêu chính mình – nhưng chúng ta luôn phải sống với chính mình. Chúng ta phải sống với Kẻ thù. Chúng ta như đứa trẻ mồ côi, không biết đâu là quê nhà, đâu cũng là chiến trường, là xung đột, là khó khăn.
Biết ơn Chính mình, Yêu Chính mình là được trở về nhà, trờ về nguồn gốc của mình, trở về nơi nương tựa. Ngoài kia dù gió bão đến đâu, cuộc đời dù giông tố đến đâu, tìm được chính mình, được sống với chính mình mang lại cảm giác bình an và hạnh phúc. Hạnh phúc thực sự khi tìm được Chính mình.
3) Hãy yêu chính mình, hãy nhìn những giới hạn của mình với lòng nhân ái.
Trong khoá học “Tôi đi tìm Tôi”, thầy Menis Yousry thường xuyên hỏi: Vì sao bạn lại Khó khăn với Chính mình? Vì sao bạn lại không thoải mái với Chính mình? Hãy yêu chính mình, hãy nhìn những giới hạn của mình với lòng nhân ái.
Đúng! Tại sao chúng ta làm khó cho chính bản thân mình thế? Chúng ta được dạy phải ân cần, giúp đỡ người khác nhưng đối với chính mình - cái gần gũi nhất - thì không????
Đây là cơ chế rất tinh vi. Đây là game của xã hội. Chúng ta bị lập trình trở thành “nô lệ”. Chúng ta bị cài đặt “Phải biết ơn” – nếu không biết ơn thì có cảm giác tội lỗi, bị trừng phạt. Nếu biết ơn, thì chúng ta phải ĐỀN ĐÁP, chúng ta PHẢI TRẢ NỢ, chúng ta phải PHỤC VỤ người chúng ta mang ơn.
Chúng ta lớn lên với rất nhiều gánh nợ, vì vậy, chúng ta phải đền đáp công ơn, phải nghe lời, phải nghe theo sự sắp đặt. Chúng ta không được tự do.
Đứa trẻ lớn lên với sự trong trắng nguyên thuỷ, với sự hồn nhiên và ngây thơ. Xã hội đã làm 2 việc:
- Làm cho đứa trẻ phải mang ơn và cảm giác tội lỗi nếu không đền đáp. Ai không đền đáp thì bị gọi là “ăn cháo đái bát” và bị xã hội lên án tại toà án lương tâm :-).
- Làm cho đứa trẻ quên mất nguồn gốc của mình – Là Chính mình. Không những quên mà đối nghịch với nó, làm cho bên trong luôn xung đột, làm cho nó yếu đi.
Marx đã phân chia xã hội ra làm 2 giai cấp chính: Giai cấp bị trị và Giai cấp thống trị. Tôi thấy điều này vẫn đúng. Xã hội phát triển, công nghệ phát triển thì “cách thức cai trị” cũng phát triển tinh vi hơn. Trước kia cai trị bằng roi vọt, nay cai trị bằng “Lòng Biết Ơn”. Bản chất vẫn vậy, công cụ thì thay đổi, tinh vi hơn, nguy hiểm hơn.
4) Biết ơn Chính mình là bước đầu tiên của con đường Tự do, của con đường Làm chủ.
Khi bạn Biết ơn Cơ thể mình bạn sẽ không khai thác nó nữa, bạn sẽ yêu nó, bạn sẽ thảnh thơi. Tình yêu sẽ nảy nở bên trong bạn, khi bạn trở về nhà, khi bạn không cần “lang thang” bên ngoài để phục vụ người khác; bạn có thể yên ấm trở về nhà, bạn có thời gian cho chính mình. Rồi bạn sẽ nhìn thấy sự ngớ ngẩn của trò chơi mà bạn đã được dạy.
Biết ơn Chính mình! Yêu Chính mình! Và rồi thế giới MỚI mở ra
-------
Bài viết mang quan điểm cá nhân của tác giả; không nhằm chứng minh hay thuyết phục bất kỳ ai. Hy vọng có điều gì bổ ích với bạn.