<div>
<div dir="auto">Khi bạn ở một nơi nhộn nhịp, bạn ước rằng có thể tới nơi nào đó ít xô bồ, gần gũi với thiên nhiên hơn.</div>
<div dir="auto">Khi bạn lạc trong rừng, bạn sẽ thấy những phút giây lạc lõng giữa thành phố tấp nập còn tốt hơn nhiều…</div>
</div>
<div>
<div dir="auto">Tôi nói vậy, tôi nghĩ vậy vì…Tôi bị lạc.</div>
<div dir="auto">Tôi bị mất phương hướng ở trong rừng… dù chưa tới mức sợ hãi hoảng loạn nhưng cũng cảm thấy bơ vơ, lo lắng.</div>
<div dir="auto">Sau khi tìm được đường về tôi lại nhận tin có người trong đoàn bị lạc…</div>
<div dir="auto">Tôi chần chừ nhưng rồi quyết định quay lại và tiến vào vùng chưa biết thêm 1 lần nữa. Lần này phức tạp hơn vì cần phải rời khỏi lối mòn và tạo ra 1 con đường mới. Thật may trên đường tìm kiếm thì có anh Châu tới hỗ trợ, ko thì tôi còn lang bang lâu lắm.</div>
</div>
<div>
<div dir="auto">Sự sống có vẻ đẹp là gì lúc đó nhỉ? Tôi không biết, lúc đó tôi chỉ biết mình đang thở dốc, có vắt bám ở chân, cây gai giăng giăng làm tay chân chảy máu, quần áo rách vài chỗ và có những cây to thân tua tủa gai tôi chưa từng biết tới… Ồ tất cả đều là sự sống.</div>
<div dir="auto">Có đẹp hay không ư? Tôi không biết luôn. Lúc này tôi chỉ muốn sống, muốn nhanh chóng tìm được người, tìm được đường về. Tôi thấy mình ham sống hơn bao giờ hết.</div>
</div>
<div>
<div dir="auto">Hoá ra là vậy… xung quanh chúng ta đều là sự sống, sự ham sống, sự yêu thương cuộc sống. Việc lúc này tôi còn thở là điều tuyệt diệu nhất với tôi rồi.</div>
<div dir="auto">Giây phút thảnh thơi bên hiên nhà, để nắng ấm lấp lánh qua tán cây chiếu vào mặt, lắng nghe tiếng gió xôn xao tự dưng trong lòng tôi dâng lên một sự cảm động.</div>
<div dir="auto">Lúc nhìn ngắm những đứa trẻ nhảy tưng tưng trên đệm trong nhà kính, tôi cũng bất giác cảm động.</div>
<div dir="auto">Lúc nhìn Cún nằm vắt ngang qua anh Quang mà ngủ, hình ảnh thật đẹp, sự yêu thương dâng đầy trong tim tôi.</div>
</div>
<div>
<div dir="auto">Tôi yêu sự sống!</div>
</div>
<p align="center"><iframe allow="autoplay; clipboard-write; encrypted-media; picture-in-picture; web-share" allowfullscreen="true" frameborder="0" height="476" scrolling="no" src="https://www.facebook.com/plugins/video.php?height=476&href=https%3A%2F%2Fwww.facebook.com%2Fho4ngh4%2Fvideos%2F2535916603378628%2F&show_text=false&width=267" style="border:none;overflow:hidden" width="267"></iframe></p>
Khi bạn ở một nơi nhộn nhịp, bạn ước rằng có thể tới nơi nào đó ít xô bồ, gần gũi với thiên nhiên hơn.
Khi bạn lạc trong rừng, bạn sẽ thấy những phút giây lạc lõng giữa thành phố tấp nập còn tốt hơn nhiều…
Tôi nói vậy, tôi nghĩ vậy vì…Tôi bị lạc.
Tôi bị mất phương hướng ở trong rừng… dù chưa tới mức sợ hãi hoảng loạn nhưng cũng cảm thấy bơ vơ, lo lắng.
Sau khi tìm được đường về tôi lại nhận tin có người trong đoàn bị lạc…
Tôi chần chừ nhưng rồi quyết định quay lại và tiến vào vùng chưa biết thêm 1 lần nữa. Lần này phức tạp hơn vì cần phải rời khỏi lối mòn và tạo ra 1 con đường mới. Thật may trên đường tìm kiếm thì có anh Châu tới hỗ trợ, ko thì tôi còn lang bang lâu lắm.
Sự sống có vẻ đẹp là gì lúc đó nhỉ? Tôi không biết, lúc đó tôi chỉ biết mình đang thở dốc, có vắt bám ở chân, cây gai giăng giăng làm tay chân chảy máu, quần áo rách vài chỗ và có những cây to thân tua tủa gai tôi chưa từng biết tới… Ồ tất cả đều là sự sống.
Có đẹp hay không ư? Tôi không biết luôn. Lúc này tôi chỉ muốn sống, muốn nhanh chóng tìm được người, tìm được đường về. Tôi thấy mình ham sống hơn bao giờ hết.
Hoá ra là vậy… xung quanh chúng ta đều là sự sống, sự ham sống, sự yêu thương cuộc sống. Việc lúc này tôi còn thở là điều tuyệt diệu nhất với tôi rồi.
Giây phút thảnh thơi bên hiên nhà, để nắng ấm lấp lánh qua tán cây chiếu vào mặt, lắng nghe tiếng gió xôn xao tự dưng trong lòng tôi dâng lên một sự cảm động.
Lúc nhìn ngắm những đứa trẻ nhảy tưng tưng trên đệm trong nhà kính, tôi cũng bất giác cảm động.
Lúc nhìn Cún nằm vắt ngang qua anh Quang mà ngủ, hình ảnh thật đẹp, sự yêu thương dâng đầy trong tim tôi.
|